Trc đây mình từng đọc một số ebook truyện của Nguyễn Nhật Ánh rồi (nhưng hầu như sau này ko nhớ nội dung như nào, chỉ nhớ hơi man mác buồn), nhưng Mắt biếc thì chưa. Nhân dịp nó sắp đc chuyển thể thành phim, có tìm hiểu qua. Có vẻ đó là câu chuyện để lại nhiều tiếc nuối và tranh cãi nhất của NNA. Chủ đề “ghét Hà Lan” hay “trách Ngạn ngu” khá hot ở forum Voz bựa :))
Cá nhân mình thấy nội dung ko thực tế lắm, hợp với lứa tuổi mơ mộng nhiều. Nhưng công nhận diễn viên đóng Hà Lan xinh, mắt đẹp! [Trúc Anh]
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu..."
"Tình yêu dấu kín trong anh đã bao ngày thầm lặng,
Nhìn em không nói nên câu nói chi đây.
Lòng xót xa đi bên đời em
Và thấy em chịu nhiều đắng cay
Mà tim anh đây vì yêu em nên đau rã rời..."
"Mắt biếc năm xưa nay đâu
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay
Phố vắng mênh mang mưa rơi
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi..."
- Ngô Thụy Miên 1972
Cá nhân mình thấy nội dung ko thực tế lắm, hợp với lứa tuổi mơ mộng nhiều. Nhưng công nhận diễn viên đóng Hà Lan xinh, mắt đẹp! [Trúc Anh]
Một câu chuyện đọc thì dài mà tóm gọn lại thì chẳng được bao nhiêu chữ. Câu chuyện kể về Ngạn, trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời và khi kết truyện là khi ngót nghét 20 năm sau, khi mà tưởng như tâm hồn đã mỏi mệt vì chai sạn theo tháng năm thì anh bỗng nhận ra mình vốn chưa từng quên đi mối tình đầu, không hy vọng, chẳng chờ mong nhưng không thể quên.
Anh yêu Hà Lan từ khi anh lên 6, bắt đầu từ tình bạn với đứa con gái cùng bàn, kéo dài qua những tháng năm học trường làng, trường huyện rồi đến tận khi cả hai lên thành phố học. Những năm tháng sau này có lẽ Hà Lan đã quên những kỷ niệm ngày xưa ấy, quên giàn thiên lý và ánh trăng bạc, quên rừng sim, quên cả hoàng hôn trên cánh đồng cỏ, nhưng Ngạn chưa từng quên, cũng như chưa bao giờ thôi nhớ Hà Lan. Hà Lan choáng ngợp giữa cái phồn hoa chốn đô thị, rồi yêu, rồi bị lừa, rồi thì có con ở cái tuổi 17. Tuổi 17, Hà Lan có một đứa con gái, còn Ngạn đi học sư phạm với mong muốn trở về cố hương, trở về làm ông giáo làng ở cái trường cấp 1 năm xưa đã từng kéo Hà Lan và Ngạn lại với nhau.
Ngạn đi học, 2 năm về thì đã thấy Trà Long – cô con gái nhỏ của Hà Lan ở đấy, ở vị trí của Hà Lan năm xưa, ở dưới giàn thiên lý và ánh trăng bạc. Tôi cũng không hiểu tình cảm của Ngạn với Trà Long là gì? Trà Long với Ngạn là gì? Là đứa cháu bé bỏng, là người mà Ngạn yêu hay chỉ là thế thân của mối tình đầu Ngạn mãi mãi không thể quên? Trong bao nhiêu năm đó, Ngạn có giận, có trách thì cũng chưa bao giờ hết thương Hà Lan, thương cô gái nhỏ đã khơi dậy ham muốn che chở bảo vệ rất đàn ông ở một đứa trẻ năm xưa ấy.
Cuối cùng Ngạn ra đi, bỏ lại Trà Lòng và làng Đo Đo, có lẽ bỏ lại là Hà Lan, bỏ lại cả đôi mắt biếc di truyền qua ba thế hệ. Dường như Ngạn chạy trốn thực tại, lại như đi tìm lối thoát, tôi không rõ Ngạn đi đâu...
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu..."
"Tình yêu dấu kín trong anh đã bao ngày thầm lặng,
Nhìn em không nói nên câu nói chi đây.
Lòng xót xa đi bên đời em
Và thấy em chịu nhiều đắng cay
Mà tim anh đây vì yêu em nên đau rã rời..."
"Mắt biếc năm xưa nay đâu
Cánh sao còn đây tóc mây nào bay
Phố vắng mênh mang mưa rơi
Ước mơ nào nguôi tình đã phai rồi..."
- Ngô Thụy Miên 1972
related posts
Bài hay
NAD
10/07/2019
14
https://linkhay.com/link/2894076/mat-biec-42
ReplyDeleteTrailer đầu tiên vừa ra mắt :)
https://www.youtube.com/watch?v=MNm77lvTfi4
Đang định hôm nay viết về nó :3
ReplyDeleteCố gắng độc lạ tí, kiểu chế hài bựa đi :))
DeleteTheme đẹp quá
ReplyDeleteThank u
DeleteBùn wúa :((
ReplyDeleteLại nhậu thui
DeleteTùy bạn thui :))
DeleteLàm đếu j onl 5h sáng thế bạn, đag định mai xuống
DeleteĐây là câu truyện mang đến một bài học sâu sắc dành cho các thanh niên FA, đó là: "Đôi khi đổ vỏ bạn cũng đéo có cơ hội" :))
ReplyDeleteCó chàng trai viết lên cây
ReplyDeleteLời yêu thương cô gái ấy
Mối tình như gió như mây
Nhiều năm trôi qua vẫn thấy
Giống như bức tranh vẽ bằng dịu êm ngày thơ
Có khi trong tiềm thức ngỡ là mơ.
Câu chuyện đã rất xa xôi
Niềm riêng không ai biết tới
Hai người sống ở hai nơi
Từ lâu không đi sát lối
Chỉ thương có người vẫn hoài gìn giữ nhiều luyến lưu
Mỗi khi nhớ đôi MẮT BIẾC như thời chưa biết buồn đau...
https://www.youtube.com/watch?v=EUEUZDV-in0
Poster
ReplyDeletehttps://1.bp.blogspot.com/-0dGL2m3vZEw/XePRwLvJ0GI/AAAAAAAACHc/3WEVfNtGjV80lNSUhxdQRuqzpPjKiChxACLcBGAsYHQ/s3200/ha-lan.jpg
https://4.bp.blogspot.com/-bCaCv_TiRHg/XePRwD6HrfI/AAAAAAAACHk/PGikQLdG8L8-wI86NheX9Nq6-cOfbXvlwCLcBGAsYHQ/s3200/mat-biec.jpg
https://3.bp.blogspot.com/-BdnuWlIDM-A/XePRwCcfaSI/AAAAAAAACHg/D_G1lVMH4OkWPXGAY94Nv9GIRDR1OuxMwCLcBGAsYHQ/s3200/matbiec.jpg
...
Thích từ đó giờ mà vẫn chưa được xem :((
ReplyDeleteĐẹp
ReplyDelete